Một người nọ bị bệnh nan y, đã chạy chữa nhiều thầy thuốc mà không hết. Một hôm có người bạn đến thăm, biết bệnh của anh chỉ cần ăn chim trĩ là sẽ khỏi nên ân cần dặn anh mỗi ngày nhớ ăn chim trĩ. Sau khi người bạn ra về, ngày nào anh cũng nói luôn miệng: “ăn chim trĩ, ăn chim trĩ, ăn chim trĩ, …”.
Một tuần sau, người bạn trở lại thăm thấy anh vẫn còn bệnh, hỏi ra mới biết mỗi ngày anh chỉ lập đi lập lại câu “ăn chim trĩ” chứ chưa hề ăn chim trĩ và cũng không biết hình dáng chim trĩ ra sao.
Người bạn bèn lấy giấy bút ra vẽ hình con chim trĩ đưa cho anh và bảo anh phải đi mua con chim giống như vậy mà ăn thì sẽ khỏi bệnh.
Sau khi người bạn ra về, mỗi ngày anh lấy giấy bút ra vẽ lại hình con chim trĩ rồi bỏ vào miệng nhai nuốt.
Một tuần sau, người bạn trở lại thăm thấy anh vẫn chưa hết bệnh, hỏi ra thì biết mỗi ngày anh vẽ hình chim trĩ rồi bỏ vào miệng ăn. Thấy anh quá khờ nên lần này người bạn phải dắt anh ra chợ tìm mua một con chim trĩ, đem về nhà làm thịt cho anh ăn ngay tại chỗ thì anh mới khỏi bệnh.
Chúng sinh bị bệnh nan y là bệnh tham, sân, si, ganh tị, tà kiến, ngã mạn, ích kỷ, v.v… Đức Phật là một bậc Y vương đã để lại các phương thuốc trị bệnh, đó là kinh điển. Kinh điển cần được học, hiểu và thực hành. Có hiểu thì mới thực hành được và từ đó bệnh tham, sân, si mới hết. Nhưng có nhiều người không biết, hàng ngày chăm chỉ đem kinh ra tụng mà các bệnh tham, sân, si, phiền não vẫn không hết, đây cũng giống như người bệnh chỉ cầm toa thuốc lên đọc hàng ngày mà không biết đi mua thuốc và uống thuốc.
Trích “Dòng đời vô tận”
Thích Trí Siêu